Chương 7
Rising sun plaza,
“ Bộ này không đẹp! Cậu thử bộ này xem!”- Jaejoong đưa tiếp hai,ba bộ vest vào cho Yunho.
Anh thay hết vest này đến cái khác. Sau một hồi, đầu óc bắt đầu có triệu chứng chóng mặt. Yunho mệt mỏi lết tấm thân thoát khỏi phòng thay đồ,lòng than thở:
“Haiz! Chưa bao giờ thử đồ mà mệt thế này.”
Cũng không trách được anh.Từ bé đến lớn toàn đi ra chợ lựa đại vài bộ rồi về, có bao giờ vào shop mua quần áo như thế này. Vì vậy lúc vào đây mua không quen, giá cả lại đắt gấp mấy lần đồ ngoài chợ.
Nhưng khi anh nhìn thấy dáng cậu thoăn thoắt chọn lựa- dáng điệu như một người vợ bé nhỏ đang lo lắng quần áo cho chồng- cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, phấn khởi bước đến chỗ Jaejoong.
“Wow! Đẹp trai quá! Hợp với cậu lắm!” – Cậu ngỡ ngàng ngước nhìn con người trước mặt.
*Gấu ngố nhìn cứ như chàng hoàng tử bước ra từ cổ tích.Khiến tim người ta cứ rung nhịp lên thôi!! * – Jaejoong bẽn lẽn cười một mình làm Yunho khó hiểu, nhíu cả mày lên. Cậu đẩy anh đến trước gương, thì thầm :
“ Nhìn cậu xem! Thật là dễ khiến người khác rung động. Mấy cô nhân viên nhìn Yunnie mê mẩn rồi kìa!”
Jaejoong hướng mắt về phía mấy cô nàng đang nhìn Yunnie của cậu như bị hút hồn. Tiếc là anh không biết rằng đôi mắt của cậu bây giờ như sóng điện ngàn vôn chíu tia lửa vào các cô. Ánh mắt thì ra vẻ chiếm hữu, kiêu hãnh thách thức:
*Cô nào dám tranh với anh?! Anh mà ra tay thì có trời còn không cứu được đấy!*
Bởi thế không cô nào dám liều mạng chạy đến trò chuyện, ngậm ngùi nhìn chàng hoàng tử đẹp trai đang bị chàng hồ ly tinh chiếm mất.Yunho cười xòa, ngượng ngùng nắm lấy tay Jaejoong:
“Mình không quan tâm đến các cô ấy. Mình..chỉ nghĩ đến cảm nhận của… Joongie thôi!”- Yunho im lặng nhìn thẳng vào gương, nín thở chờ đợi phản ứng của cậu. Jaejoong cảm nhận cái xiết nhẹ lo lắng từ tay anh. Cậu đỏ hết cả mặt, chuẩn bị lao vào ôm con gấu đang ngượng kia vào lòng thì…
“ Lalalala
Lalalala
Lalalala
Lalalala
Seka i no namida o atsumetara
Sorezore no michi ni makou…”
Cả hai đơ ra nghe tiếng chuông điện thoại reo vang.Cậu tức mình, lục túi lấy ra chiếc điện thoại đang reo inh ỏi.
*Biết vậy hồi nãy để chế độ im lặng là xong rồi! Đang lãng mạn tự nhiên bị phá đám. Yahhh!*
Nói là nói thế thôi chứ mẹ cậu gọi thì dù có trên trời dưới biển cũng phải nghe máy của bà:
“Alô! Mẹ àh! Có chuyện gì vậy?
“ Sao? Mọi thứ vẫn ổn chứ con trai? Này nhớ lời mẹ nói nha: con cứ từ từ mà tiến tới, đừng nhanh quá không khéo thằng bé hoảng thì hỏng hết cả!”
“ Mẹ ơi! Mẹ gọi đúng lúc con sắp thành công rồi đấy! Bắt đền cho con đi!!!”
“Ơh! Thế àh?Xin lỗi nhé! Hai đứa quay lại chủ đề chính đi. Mẹ không làm phiền hai đứa nữa. Bye!”
/ Cụp /
Yunho từ phòng thay đồ bước ra, tay cầm theo bộ vest khi nãy đến quầy tính tiền. Jaejoong thở dài đi đến bên cạnh. Anh nhìn cậu có biểu hiện không vui, nhẹ nhàng hỏi thăm:
“Có chuyện gì àh?”
“ Ah không có gì! Mẹ mình mới gọi hỏi thăm thôi. Không có gì đâu!”
“Mình thấy cậu hơi buồn…hay do đi chơi với mình chán quá phải không?”
Nghe Yunho nói thế, Jaejoong liền lắc đầu quầy quậy tỏ ý không phải:
“Đâu có! Mình không phải buồn vì chuyện đó.Đi chơi với Yunnie rất vui! Cậu đừng lo! Nào! Đi thôi. Mình muốn đi xem phim Warm Bodies!!!”
Anh cảm thấy có gì đó không đúng nhưng thấy cậu vẫn cười nói vui vẻ, còn đòi anh dẫn đi xem phim nên nỗi lo lắng cũng giảm bớt.
“ Ừh!” – Yunho cầm lấy giỏ đồ, tay còn lại nắm chặt bàn tay Jaejoong bước đi.
*Thật sự cũng đã đến lúc rồi! Nếu còn lưỡng lự thì mình sẽ vuột mất bảo bối. * – anh nhìn vào hai bàn tay đan xen vào nhau của hai người. * Anh sẽ không bao giờ buông đôi tay của em, Joongie! * – Nụ cười thoáng qua trên khuôn mặt đầy nam tính của Yunho.
Cả hai đi ngang qua dãy bán quần áo dành cho nữ, không biết rằng ở đấy đang có sự hiện diện một người rất đặc biệt- Jung Do Hoon. Cách không xa Yunho là Yoon Eun Hye cùng người vệ sĩ của bà đang lựa chọn khăn choàng cổ bên dãy phụ kiện. Bà có thể không ngờ rằng nơi đây đang có mặt cả hai người con trai yêu quý của bà- Yunho và Do Hoon. Eun Hye vẫn ung dung lựa chọn khăn choàng cho con trai.
“ Cô xem! Màu này thật hợp với Do Hoon.” – Bà mỉm cười cầm chiếc khăn choàng ưng ý.
“ Vâng! Thưa phu nhân! “ – Da Hae mỉm cười lễ phép. Bỗng, chiếc điện thoại của cô run lên trong túi áo vest.Cô nhìn lên màn hình điện thoại * Là Ji Ho! * và nhanh chóng bắt máy. Sau vài phút, khuôn mặt cô trắng bệch hiện rõ nét lo lắng. Eun Hye nhìn thấy biểu hiện của vệ sĩ, bà linh tính có chuyện không lành đang xảy ra, bàn tay khẽ run lên.
“ Thưa phu nhân! Vệ sĩ Ji Ho gọi đến. Đã có người thâm nhập vào dinh thự ạh!”
“ Thế bây giờ sao rồi? Có bắt được hắn chưa?”
“Dạ! Hiện giờ cánh vệ sĩ đang lục soát hết khu vườn và tòa nhà, vẫn chưa phát hiện ra thủ phạm.”
Bà bồn chồn nhìn cô :
“ Nhanh chóng đi lấy xe! Ta sẽ đến bãi sau.”
“ Nhưng thưa phu nhân…”
“ Không sao! Ta sẽ ổn.Cô đi trước lấy xe đi!!! ” – Bà giục Da Hae nhanh chóng đi ra bãi xe.
“Vâng!” – Da Hae gấp rút chạy nhanh ra bãi nhưng trong lòng cô vẫn lo lắng không yên. Cô có cảm giác tên ấy không nhắm vào tài sản mà là…người.
Eun Hye bần thần cầm chiếc khăn ra quầy thanh toán *Mình thấy nôn nao trong người*
Bà bước nhanh ra khỏi quầy thì một bóng đen to lớn sáp tới gần và giựt mạnh chiếc túi của bà, khiến cho Eun Hye té xuống. Bà hoảng hốt la lên :
“ CƯỚP!… CƯỚP!”
==========================
Trong khoảng thời gian Eun Hye vẫn đang ở quầy lựa khăn choàng cho Do Hoon,
Cả hai đang tiến đến thang máy thì Jaejoong bất chợt ngừng lại, cậu giật nhẹ ra hiệu cho Yunho cúi xuống.
“Mình…mình..thấy mắc vệ sinh. Cậu chờ mình ở đây nha! Mình quay ra liền” – Cậu chạy nhanh thật nhanh vào lối dẫn đến phòng vệ sinh. Yunho đứng dựa vào tường, hai tay bỏ vào túi quần, tâm trí thì trôi trên mây.
*Phải thành công! Nhất định! Nhưng..tự nhiên lại thấy lo lắng, bất an. Nào! Bình tĩnh! Sẽ ổn thôi! Tối nay tìm hiểu mọi cách tỏ tình phù hợp rồi ngày mai sẵn sàng. Mua hoa Lily nữa! Joongie thích nhất là hoa đó. Mình…*
“CƯỚP!…CƯỚP! GIÚP TÔI…!”
Yunho giật mình nhìn quanh và phát hiện tên cướp đang chạy trốn. Anh đuổi theo, nhanh chóng bắt kịp và giơ cú đấm thật mạnh vào mặt tên ấy. Lão lảo đảo, tức giận quay ra đánh phản công nhưng Yunho nhanh lẹ tránh được. * Muốn đánh mình àh! Không dễ thế đâu! * sau đó anh đá một cú đau vào hông bên phải của tên cướp làm lão té nhào ra đất, không thể đứng dậy. Vài bảo vệ chạy tới, nắm tay cảm ơn anh rối rít. Yunho cười tươi rói:
“ Không có gì ạh! Cháu chỉ làm những việc có thể thôi mà”
Eun Hye được một bảo vệ đỡ tới, bà mừng rỡ khi biết tên cướp đã bị bắt và nghe bảo vệ ở đó thuật lại sự tình. Bà cảm kích, hướng ánh nhìn vào cậu thanh niên đã giúp bà.
“ Do Hoon?…”
Eun Hye sửng sốt khi nhìn thấy khuôn mặt ấy nhưng lý trí mách bảo rằng người đó không phải là con trai của bà * Không! Không phải là Do Hoon. Chàng trai này khác với Do Hoon…nhưng cậu ấy sao lại giống con trai mình?…”. Eun Hye im lặng, ngắm nhìn người thanh niên có khuôn mặt giống y Do Hoon. Yunho đến chỗ bà, hai tay cầm chiếc túi lễ phép gửi trả lại.
“ Cháu xin gửi lại chiếc túi này cho cô! Cô kiểm tra xem trong túi có mất gì không ạh?”
“ Cảm ơn cậu!” – Eun Hye mỉm cười dịu dàng nhìn chàng trai trước mặt. Người này tuy giống con trai bà nhưng tính cách hòa nhã, gần gũi hơn. * Mình sao lại nhớ đến…Yunho? Không thể nào!* .Yunho lắc đầu, cười ngượng:
“ Cháu chỉ góp công nhỏ thôi!”
Anh nhìn vào đồng hồ đeo tay * Joongie đang đợi mình! Mình phải mau chóng quay lại nhanh, không khéo cậu ấy sẽ giận mình mất! * sau đó vội vàng cúi đầu lễ phép chào tạm biệt mọi người
“ Cháu xin phép đi trước! Tạm biệt cô và các chú ạh!”
Eun Hye nhìn bóng dáng Yunho cho đến khi anh biến mất trong dòng người, lòng bà nặng trĩu tâm tư * Yunho? Không! Yunho của mình đã mất rồi! Cậu ấy không phải….nhưng tại sao lòng lại đau thế này? Yunho! YUNHO!!!*
= = = = = = = = = =
“ Ơh! Yunnie đâu rồi nhỉ? Mình nói cậu ấy chờ mình ở đây mà.” – Jaejoong dáo dác nhìn xung quanh. Cậu tiến đến dãy quần áo dành cho phái nữ * Có khi nào ở đây không?…chắc không đâu! Yunnie của mình đâu biến thái mà vào đây làm chi! Thôi! Tìm chỗ khác.*. Jaejong vừa định rời khỏi thì dáng người quen thuộc đập vào mắt, kế bên xuất hiện thêm một cô gái. *Cô ấy là ai? Dám tranh Yunnie với mình. Không thể tha thứ!* . Cậu bước nhanh vào chỗ hai người kia, nắm tay bóp chặt, hai mắt như tóe lửa.
“ CÔ KIA! MAU THẢ TAY KHỎI NGƯỜI CẬU ẤY NHANH CHO TÔI!!!”
Một tiếng quát lớn phía sau làm cho Ara sợ hãi bám càng chặt vào Do Hoon, hướng mắt nhìn về phía cậu
“ Ai vậy anh? Cậu ta nhìn dữ quá! Em sợ~!”
*Chết tiệt! Còn giả làm điệu bộ hồ ly quyến rũ Yunnie! Cô nghĩ mình làm đẹp lắm àh? Còn Yunnie? Sao không nhanh thả tay cô ấy ra nhanh!* .Cậu tức giận nắm lấy tay người mình yêu kéo đi, bỏ mặc cô gái phía sau đang khốn khổ vì đôi giày quá cao nên không đuổi theo kịp.
“ Đứng lại! ..!”
“ Lêu! Đáng đời. Chạy đi rồi cho mai cô khỏi đi luôn.”
“ Này!..này..cậu là ai mà dám…thả tôi ra!”- Do Hoon bực mình dứt ra khỏi tay cậu, nhìn lại thì cả hai cũng đã đi xa khỏi chỗ ban nãy. Jaejoong cốc nhẹ đầu hắn:
“ Sao cậu dám lúc không có mình thì đi với người khác! Mình bảo cậu đợi chứ đâu kêu cậu bỏ mình đi! Tên ngốc kia! Cậu lại để cho cô ấy dựa vào người nữa. Lại còn nói không quen…cậu..cậu”- Jaejoong tức đến nỗi ứa cả nước mắt, sụt sịt rống to lên
“ YUNNIE ! Cậu là Yunnie của mình! Mình không cho người khác giành mất…hic!”
“ Này…Tôi thật sự không biết cậu là ai? Yunnie là ai chứ? Tôi không phải là Yunnie gì đó của cậu! Tôi tên là Do Hoon!” – Hắn bực mình nhìn cậu thanh niên vừa khóc vừa lấy áo hắn lau mũi.- “ YAH! Dơ hết bộ đồ mới của tôi.”
“ Hừ! Cậu dám nhắc lại là không quen tôi đi! Tôi sẽ đập cậu chết ngay tại đây luôn!!!” – Cậu lườm người phía trước mặt. Khoan! Có gì đó không đúng ở đây.
“ Sao tóc cậu lại quăn tít thò lò như sợi mì thế kia? Lại còn đen thui nữa. Mình nhớ tóc cậu màu nâu đồng,duỗi thẳng mà!” – Jaejoong vô tư cầm tóc của hắn ra so sánh- “ Lại là thuốc xịt tóc thượng hạng! Cậu đào đâu ra lắm tiền mà đi sửa soạn tóc thế này? Nhưng rõ ràng…ban nãy là tóc nâu thẳng mà?”
“ Quần áo sao lại hàng hiệu thế này? Hình như…có gì đó khác khác.”- Cậu nhìn bao quát con người phía trước. Sao có cảm giác khác lạ thế nhỉ? Không giống lắm!
“Tôi đã nói tôi tên là Jung Do Hoon chứ không phải Yunnie của cậu. Cậu nhầm người rồi!”- Để có minh chứng cho việc mình nói, Do Hoon tìm giấy chứng minh ra đưa cho cậu.
“ Đây! JUNG DO HOON. Sinh ngày 6 tháng 2 năm 1986. Cậu đã tin tôi không phải là Yunnie của cậu chưa?”
Jaejoong nhìn tấm thẻ chứng minh trong tay, nhìn lên người trước mặt, cậu hoảng hốt * Sao lại có người giống thế này?Lại sinh cùng ngày,cùng năm. Sự trùng hợp kì lạ nhất mà mình biết đấy!*. Sau một hồi, Jaejoong nở nụ cười nhẹ làm cho Do Hoon phải ngây ngốc ra chiêm ngưỡng * Người này thật đẹp!*
“ Xin lỗi! Tôi nhầm người. Tại anh và bạn của tôi giống nhau quá!”- Cậu gãi đầu hối lỗi, trả lại thẻ chứng mình cho hắn.
“ Tôi đã nói mà! Tôi đẹp trai, lãng tử như thế này mà có người nhận nhầm là người khác. Hah! Thật là khôi hài.” – Do Hoon kiêu hãnh cất tấm thẻ vào túi quần, ngắm mỹ nhân trước mặt.* Đúng là mỹ nhân! Tính cách lại đáng yêu.*
Nghe xong mấy câu ấy, Jaejoong bực mình nhìn người- mà cậu vừa nhận nhầm là Yunnie- với ánh mắt khinh thường.
“Xin lỗi! Ai nói anh đẹp trai thế? Yunnie của tôi tính ra còn dễ thương, phong độ hơn. Thôi! Tôi đi đây. Tạm biệt!”
Cậu bước đi bỏ lại một con tê giác bị bơ đẹp tại hiện trường.
“ Cậu..! Cậu!”
Jaejoong vẫn ngênh ngang đi phía trước, không để ý tới khuôn mặt đen như than của hắn. Do Hoon cầm lấy điện thoại, nhanh chóng chộp một tấm ảnh của mỹ nhân.
/ TÁCH!/
“ Người đẹp! Em làm tôi có hứng thú rồi đó!” – Hắn nở nụ cười gian manh. Bản tính chiếm hữu đang dâng trào trong con người Do Hoon. *Yunnie àh? Thật muốn biết người yêu của em ấy như thế nào! Nhưng những gì mình muốn đều có thể lấy được. Hắn không phải đối thủ của mình đâu! HA!HA!HA!*
= = = = = = = = = = =
Yunnie chạy đến thì không thấy bóng dáng của cậu, lo lắng đi khắp các quầy quần áo, trang sức. Bỗng một cô gái chạy vội đến ôm cứng lấy tay anh làm cho Yunho hoảng lên, đẩy tay cô ấy ra:
“ Cô kia! Cô làm gì vậy? Thả tôi ra!”
“Anh yêu! Sao anh lại chạy theo thằng nhóc đó! Bỏ em lại một mình bơ vơ giữa chốn đông người. Ara không chịu! Tối nay đền cho em đi!!!”- Cô gái vừa nói xong, người cứ nhào tới khiến cho Yunho sợ hãi đẩy ra.
“ Thả tôi ra! Tôi không có quen cô. Ara là ai vậy? Tôi không có quen! Cô đừng có ôm tôi!”- Yunho cố đẩy khuôn mặt đầy son phấn ra khỏi mình.* Con gái thật đáng sợ!* Lợi dụng lúc cô gái sơ hở, anh đẩy cô ra thật nhanh, chạy đi.
/BỘP/
“Ui Da! Đau quá!” – Yunho ngã xuống đất, mắt nhìn người mình vừa đụng phải. * Là Joongie!*
“ Joongie!Joongie!” – Anh mừng rỡ, nhào vào ôm lấy cậu thật chặt.
“ Yunnie! Thả mình ra đi! Mình khó thở” – Jaejoong cười ,vỗ nhẹ con gấu vẫn một mực đem cậu ôm vào lòng. Khung cảnh này ! Thật là lãng mạng.
“ Xin lỗi! Mình vui quá thôi. Àh!…”
“ Cậu đã đi đâu vậy?” – Cả hai đều thốt lên, nhìn đối phương rồi ngượng ngùng đỏ mặt.
“Mình đi tìm cậu. Mình đi vệ sinh xong không thấy cậu nên.. uhm!thế cậu đã đi đâu vậy?”- Jaejoong tò mò nhìn anh.
“Mình thấy một người phụ nữ bị cướp túi xách nên chạy theo giúp cô ấy. Quay lại thì thấy cậu đi đâu rồi! Mình còn gặp một cô gái cực kì đáng sợ, cô gái ấy cứ nhào tới đòi ôm mình. Nhớ lại làm mình run lên!” – Anh chỉ trỏ, miêu tả lại cảnh ban nãy làm cho Jaejoong nghe xong liền bật cười nhưng lòng lại nổi lên một cơn ghen.
“Cậu nên tránh xa mấy cô gái ấy ra! Không được cho ai đụng vào cậu! Nhưng nếu còn để người khác đụng tới thì mình..” – Cậu cầm lấy cổ áo anh, vân vê từng đường viền. Mặt ghé sát lấy đôi môi của Yunho, từng hơi thở phả nhẹ vào mặt làm anh phút chốc đã chuyển sang quả cả chua chín. Miệng nở nụ cười xinh đẹp nhưng nguy hiểm
“ Mình sẽ phạt cậu thật nặng! Yunnie àh~”
Đầu óc Yunho choáng váng, mắt hoa lên * Bình tĩnh! Kiềm chế. Cậu ấy mà phát hiện mình đang…thì sẽ coi thường mình .Yunho! Cố lên!*
“Mình xin tuân lệnh Joongie!” – Anh đứng dậy, kéo cậu dứng lên còn phủi quần áo cho Joongie bảo bối.
*Dáng yêu quá!*- Jaejoong hò hét trong lòng, nắm lấy tay Yunho dẫn đi về phía thang máy.
“Đi thôi! Sẽ trễ giờ chiếu phim mất. Cậu còn nợ tớ vụ coi phim đó nha!” – Cả hai hạnh phúc nắm tay nhau. Bàn tay ấm áp đan vào nhau như trái tim hai người hòa hợp thành một.
*Mình yêu cậu! Yunnie.*
END CHAP 7